...Cô… lặng im bước đi… kiếm “góc khuất” nào đó
Sân thượng – “thế giới” của cô
Lặng
Bao nỗi uất ức dồn nén
Cô muốn khóc thật to
Mắt ráo hoảnh
Dồn nén nhưng không thể… tràn ra
Bất lực
Thấm thía với câu nói “còn khóc được là còn hạnh phúc” mà cô đọc được ở một entry nào đó
Sự “chai lì” lâu nay biến cô thành người “vô cảm” (cô có một “lời thề” sau ngày mẹ cô mất: cô đã trải qua nỗi đau lớn nhất của cuộc đời, sẽ chẳng ai có thể làm cô khóc được nữa ngoài những lúc cô nhớ về mẹ)
Đập phá… nếu có thể
Tĩnh lặng
Giá như… còn Mẹ
Cuộc sống sợ nhất là mất niềm tin, không người chia sẻ,…
Người với người sống… chỉ cùng nhau?
Nghẹn. Khủng hoảng
Bỏ hết, mặc kệ?
Mình biết mình!...
Làm cho cô độc thất tình thì đau
Sống vui hết cỡ đừng sầu
Đời người sống được bao lâu mà buồn