Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Vỡ...

      Thị - nếm mùi của sự thất bại!
      Nay thị nhởn nhơ ngồi đếm những gì còn sót lại…1, 2 rồi 3… Ngán ngẩm!
      Còn một cô bé nữ sinh trung học, thị đi… với quyết tâm… để giúp đỡ gia đình. Vào SG, thị làm công nhân giày da, ngày cày từ 7h sáng hôm nay đến 2h sáng hôm sau để đạt cho bằng được mức lương/tháng mua được 4 đến 5 chỉ vàng. Thị thấy mình giỏi!
      Rồi 3 năm làm culi thị thấy mệt mỏi, tiền có thật nhưng sức chẳng còn, thị quyết định ôn thi và bước vào giảng đường đại học.
      4 năm với tấm bằng cử nhân, thị bước đi kiếm việc làm với niềm vui “đời mình hết khổ”. Chỉ 1 cuộc điện thoại, người ta nhận thị vào làm việc. Tháng lương đầu tiên không đủ mua 1 chỉ vàng – Thị thấy tệ, nhưng không sao – thị sẽ cố gắng (thị có “đơn vị đo lường bất di bất dịch” lương bổng ở các thời điểm thị luôn quy ra vàng)
      Gắn bó với công ty 3 năm, nằm ở cái chức vụ sếp không ra sếp, lính không ra lính – nhưng chẳng sao, thị luôn làm tốt vai trò. Để đôi lúc “không có mợ thì chợ… mất vui” – thị thấy thị là nhân vật quan trọng. Nhiều lần công ty dường như không đứng nổi, nhưng thị nhất quyết không ra đi vì luôn nghĩ mối người đỡ mỗi bên thì dù móng yếu nhà cũng khó mà đổ và vì “cái tâm cái tình” chiến thắng cái trách nhiệm với gia đình của thị.
      Công ty vẫn tồn tại trong “lay lắt” nhưng…thị đi, thị đi… lần này không hẳn chỉ vì tiền mà vì thất vọng một vài thứ khác (chẳng lẻ trong thời điểm kinh tế khó khăn, chữ Tín chữ Tâm trong công việc không còn giá trị?), chung quy lại chắc… cũng tiền mà ra. Cầm những đồng tiền chính tay sếp đưa và không nói gì. Thị hiểu nhưng nước mắt cứ chậc trào, thị khóc như một đứa trẻ, bao dự định làm cho gia đình cho bản thân trong đợt về quê này đã “theo cái khó mà bay” - Thị thấy thị tệ. Nếu không có mấy đứa bạn “sống chết nhớ báo tao” chạy vạy khắp nơi giúp đỡ chắc giờ này thị có nước ngồi… hối hận. Thị thất bại!

      Thị - một kẻ sống vì bạn, nhưng đôi khi điều đó làm thị bị tổn thương. Bạn thị thà chạy theo những thứ tình cảm viễn vông ảo tưởng hơn giá trị gia đình, giá trị của tình bạn. Thị khuyên thì… nghỉ chơi. Cũng tốt! Thị nhặt những mảnh vỡ còn lại, biết là sẽ bị đứt tay nhưng… mặc, thị không thể hàn gắn hoặc có thể không muốn hàn gắn, thị để vào một góc… Đau! Đôi lúc có những thứ với thị là tất cả, nhưng cũng có lúc nó chẳng là gì với thị. Thị thất bại!
      Thị - coi trọng giá trị truyền thống, vậy mà… trong một cuộc điện thoại đùa giỡn với thằng bạn, thị… trở thành… gái hư. Số là lâu ngày không gặp nhau, nó gọi điện hỏi “lâu ni mi răng rồi” – “răng chi mà răng, chuẩn bị tiền lì xì qua mà đầy tháng con tau” – “con ai” – “thì con tau, 6 tháng rồi”… Có thế mà nó tin, nó tin đã đành, chẳng biết nó nói gì…mà cả làng ai cũng tin thế mới ghê. Để khi thị về, ngày trước ngày sau mọi người kéo nhau qua nhà thị “nghe nói con B. về qua thăm coi nó khỏe không?” Ặc ặc… biết ngay mà, qua coi cái bụng có to không chứ thăm gì – thị buồn cười. Nhưng rồi thêm mấy người nữa – thị chột dạ, để gia tình mang tiếng. Đúng là chẳng có cái đùa ngu nào hơn cái đùa ngu nào. Thị ngu hết biết!
      Thị - lần thứ 2 cầm kết quả trên tay – thị tỉnh táo đến mức đáng sợ - mọi thứ đổ vỡ. Ừm, thị sẽ vượt qua!
      Thị ước mình được chết đi một lúc, chỉ một lúc thôi. Vì thị là kẻ chẳng tham sống nhưng luôn sợ chết, ba người thị sợ sẽ bị chết nhất là mẹ thị, anh trai thị và thị. Nhưng rồi mẹ thị lặng lẽ ra đi. Giờ còn anh trai và thị, thị luôn sợ thị chưa trả ơn được gì cho anh mà đến một lúc nào đó anh trai thị cũng bỏ thị đi… thị không dám nghĩ về điều đó. Thị là niềm tự hào của gia đình. Vậy mà… thị luôn làm gia đình phải lo lắng.
      … Mọi thứ cứ lảm nhảm chạy dài trong đầu thị...
      … Thôi…
      Thị quyết định rời khỏi SG, 10 năm thứ duy nhất thị nhớ là hai đứa bạn thời đại học, chị gái và và mấy đứa cháu. Thị sẽ bắt đầu lại mọi thứ! Chẳng còn sớm, nhưng không quá muộn.
     Mọi thứ lộn xộn để vào một góc...
      Thị đi…!










Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

...?!

Category: Tự..., Tag:
12/21/2012 09:18 pm
Trời lộng gió
Quán café quen thuộc giữa khu vực đang quy hoạch
Nàng gọi café đen
Thứ nước đắng nghét chẳng bao giờ nàng uống
Một mình…
Nhìn từng giọt café nhỏ xuống. Nàng chờ đợi… một điều gì đó…
Dù nàng biết chỉ là sự chờ đợi vô nghĩa…
Góc bàn này mỗi sáng cuối tuần anh và nàng thường cùng nhau ngồi lướt web
Anh đi…
Nàng vẫn giữ thói quen ra quán nhưng không máy tính, không ipad, không điện thoại… chỉ ngồi nhìn… hư vô
Có vài ánh mắt nhìn nàng e ngại… “chắc thất tình”
....
Nàng ghép lại những mảnh ký ức… lộn xộn… Dần xa…