Thứ Năm, 12 tháng 1, 2017

Tiền giả!

Ngày nàng thông báo sẽ lấy chồng:
- Cụ: Thật không con? Chứ bố sống trong thời bình rồi mà lúc nào cũng sợ bom nổ lắm :')
- Cậu: Về nhà chồng, nhớ luôn đội mũ bảo hiểm nha con :')
- Anh trai: Cuối cùng cũng tiêu được tờ tiền giả. Vui lắm mà cũng lo lắm, vì tiền giả nên họ sẽ phát hiện và trả về lúc mô không hay :'(
- Chị dâu: Tra rồi mà tính như trẻ con rứa, thật người lại không biết chi, về kiểu chi cũng bị chồng nó cho ăn chửi.
- Chị gái: Rồi xong, ngày bị chồng đập chục lần, rồi trả về cho mà coi.
- Anh rể: Mày mà lấy được chồng, anh mày rước 1 đàn voi (sau này mới biết, anh mừng 1 xấp tiền 1 ngàn mới cứng, tờ nào cũng ngự trị 1 chú voi :') :') :')
- Em gái: Chồng chị có bị tật gì ở mắt không :')
- Bạn 1: Lão đó vừa bị vợ bỏ à mày :')
- Bạn 2: Đứa nào bẫy đứa nào mày :'(
- Bạn 3: Hai đứa vừa ra trại với nhao à :')
- Bạn 4: Mày có chó lấy
- Hàng xóm: Từ từ đã, chứ dừ mà lấy ít tuổi quá không đăng ký kết hôn được mô :')
...
Kaka... Chết cười với mọi người :'). Em chỉ lấy chồng thôi mà :')

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

:')

- "Cụ": Con khoẻ không con? Khi mô con về? Mà tính cho bố uống bia ở mô rứa, gần gần chứ ngái là bố không đi được mô.
- Nàng: Bố hay hẹ, con đã nói là con nỏ lấy chồng mô. Bố đừng bắt con lấy. Tội con!
- Cụ: Răng rứa? Lấy chồng có người nuôi. Sướng hơn ở một mình.
- Nàng: Con nỏ lấy mô, sướng mô nỏ biết, lỡ lấy phải người lăng nhăng thì khổ lắm chứ bố tưởng.
- Cụ: Lại nghị lung tung, lăng nhăng hay không là do con cả.
- Nàng: Biết mần răng được bố. Xấu như bố mà còn lăng nhăng nữa là ai.
- Cụ: Ơ, cái con ni, răng nói rứa mi, ngày còn trẻ bố có khi mô theo o mô mà mi nói bố mi lăng nhăng?
- Nàng: Bố mà không lăng nhăng mới lạ, không lăng nhăng mà dzừ bố có tới... 4 đứa con gái :'))))))
- Cụ: Bọn bay là mẹ bay đẻ chứ ai đẻ mà mi nói ngớ rứa ?:'(
- Nàng: Haha... Bố không nghe người ta nói "con gái là người tình của bố ở kiếp trước" à. Nên chắc bố cũng lăng nhăng nên dzừ có 4 đứa con gái đúng không?!
- Cụ: Ai nói rứa mi. Mà kiếp trước bố có người tình thì liên quan chi mi. À, mà người ta nói kiếp trước, tức là bố mỗi kiếp một đứa, chứ một kiếp mà 4 đứa mô. Dzừ dồn lại nuôi một lần luôn chứ răng nựa.
- Nàng: :'))))))
....
Haha... Đúng là botay với "Cụ"! :'))))))

Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

Nhớ mẹ... con biết đi về đâu...

      11h đêm nàng gọi về cho anh:
     - Ngày mai ngày mình là ngày mấy rồi enh?
      - Ngày mồng 4 chú ạ, chi rứa chú?
      - Dạ không, vài ngày nữa giỗ mẹ rồi enh hẹ
      - Ừ
      - Vậy là em không gửi tiền về kịp để thắp nhang cho mẹ rồi enh ạ, em biết mần răng đây...
      - Ừ, chú đừng lo, ở nhà đã có enh rồi.
      Rồi nàng bật khóc, anh nàng lo lắng:
      - Răng rứa chú? Răng mà chú khóc?
      - Dạ không, chắc em bị cảm và do sóng yếu enh nghe không rõ đó.
      - Chú vẫn như con nít hẹ, cứ bị ốm là khóc hẹ.  Cố gắng ăn uống cho khỏe nha, đừng lo lắng chi ở nhà cả... Thôi ngủ sớm đi, mai còn đi mần.
      - Dạ
.....
      Giữa đêm, nàng cố kìm nén những giọt nước mắt...
      Với tay lấy điện thoại để gọi cho chị gái ở SG, chỉ để nói một câu :"chị ơi, em nhớ mẹ lắm"   rồi khóc một trận thỏa thích... Nhưng rồi sợ chị lo lắng, lại thôi...
      Sáu năm... Ừ, đã sáu năm...
      Nàng vẫn nhớ như in ngày đó... Trưa tháng 5, giữa cái như gắt của SG, nang bắt xe ôm chạy vòng vòng hết hiệu thuốc này đến hiệu thuốc khác để mua bằng được hộp dầu nóng của Mỹ. Vì nàng nghe người ta bảo nó xoa bóp rất tốt...
      Hơn một ngày đường, nàng đinh ninh có điều gì đó không ổn...
      2h sáng nàng về đến bến xe. Những lần trước đi đón nàng là anh trai nàng, nhưng lần này lại là anh rể, có một điều gì đó???... Nàng hỏi anh rể :"mẹ ốm à anh?" ;"u, mẹ ốm". Nàng chỉ muốn nhanh nhanh về tới nhà để được gặp mẹ, và tối nay nàng sẽ không ngủ để xoa bóp chân cho mẹ...
      Nhưng khi bước vào nhà... nàng ngất lịm đi... trong tay nắm chặt lọ dầu...
.....
      Nàng nhớ mẹ, và khóc ròng trong một thời gian dài. Nàng kể cho chị gái về những giấc mơ nangf được gặp mẹ, về những ký ức. Chị nàng la: " em đừng nghĩ đến mẹ nhiều, mẹ mất rồi, mình cứ nghĩ nhiều ở trên trời mẹ sẽ khổ, sẽ không siêu thoát được, hãy sống tốt để mẹ yên tâm..." Nghe lời chị, nỗi nhớ nàng học cách để vào trong lòng, cuốn nhật ký về mẹ nàng gói gọn cất vào đáy valy...
      Ngày trước, mỗi lần nhớ nhà, nàng lại chạy về với mẹ, mỗi lần bị ốm nàng lại gọi về chỉ để khóc, chỉ để nghe mẹ nói: "Cố gắng lên con ạ, nghỉ tết con được về mà"; "Ốm không uống được thuốc thì nói chị mua lá về xông cho mau khỏi hây"; "tội con mẹ hẹ"...
......
      Giờ rong ruổi nơi quê người, nhớ mẹ... Nàng biết đi về đâu...

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2014

Ước gì em đẹp...

À, phải nói là "ước gì em đẹp hơn" mới đúng. Vì ngày xưa...thỉnh thoảng em vẫn tự tin...quá đáng rằng mình vẫn đẹp... theo cách nào đó :))
Đã hơn mười mấy năm nay, cứ mỗi lần ngủ dậy hay trước khi đi ra ngoài, em thường soi gương và...mỉm cười một mình. Không phải để xem hôm nay mình có xinh hơn hôm qua hay không mà đó chỉ là một thói quen...khó bỏ. Và khi soi gương nở một nụ cười với chính mình em cảm thấy yêu đời và tự tin hơn mà chẳng thèm quan tâm tới vẻ đẹp.
Nhưng nay, em hốt hoảng khi nhìn thấy mình cười trong gương "H ơi, chết rồi! Chị có vết chân chim rồi". Bé em cùng phòng nghiêng nghiêng cái đầu nhìn chăm chú vào mặt em vẻ am hiểu  "Dạ, công nhận lũ chim này dã man thật, bọn nó giẫm nát mặt chị rồi" :(+ nhưng rồi nó cũng kịp an ủi "mà không sao chị ạ, chân chim khắc phục mấy hồi, lúc nào chân voi chị mới sợ"
Ờ, thì em có sợ đâu...chỉ là tuổi già đang đến hỏi thăm mà thôi.
Ngày trước giờ chưa khi nào em muốn mình đẹp như lúc này. Ngay cả khi cha em nói với chị gái "răng trong mấy  anh chị em bay, đứa mô cũng đẹp mà con B nó xấu rứa? Hay do ngày xưa bố đi bộ đội bị nhiễm CĐMDC? Bựa mô bay đem em đi khám coi". Em và các anh chị cười sặc sụa khi nghe cha em nói thế mà chẳng thèm quan tâm mình xấu tệ đến  mức đó không. Em vẫn tung tăng, vẫn yêu đời vì nghĩ cái đẹp nằm ở bản chất, ở trong tâm hồn, bỏ mặc cái vẻ bề ngoài...để đi cùng năm tháng.
Vậy mà nay, tự dưng em...dở chứng. Em nghĩ về những chuyện đã qua, rồi... em ước gì mình đẹp! Ờ, thì đẹp vẫn hơn xấu cơ mà. Em đúng là lạ!
Nếu mà em đẹp, (cả "trong lẫn ngoài" càng tốt) thì có phải cơ hội đến với em nhiều hơn không (ở đây em mới nghĩ theo một chiều thôi nhé).
Khi còn ở nhà, em làm sales manager và tư vấn khách hàng, khách hàng nào cũng bảo em nói ngọt (đặc biệt khách hàng nam), rồi muốn gặp...cho...biết mặt, muốn đi uống cafe. Ừ, thì em đi, từ CEO đến một người công nhân bình thường, tất cả em đều gặp vì nghĩ, bên cạnh mối quan hệ trong công việc tạo được mối quan hệ trong cuộc sống càng tốt hơn. Và khi...biết mặt em rồi 70% trong số đó nhận xét em không xinh (30% còn lại chắc không dám nói thẳng sự thật hoặc đã mất ấn tượng). Đó, nếu em xinh biết đâu bây giờ em đã là..vợ của một trong những người đó
Lại nhớ ngày trước, khi người ta bảo em xấu thì sẽ ít người tán và khó lấy chồng. Em cười, đúng là vớ vẩn, những người ế (đúng theo nghĩa ế) trong thiên hạ toàn người xấu chắc, nếu ai thương em thì họ sẽ không nhìn vào vẻ bề ngoài của em. Giờ em lại nghĩ khác, người đẹp cả người lẫn nết em không nói, còn người xấu người đẹp nết cũng không hiếm (ừ, họ đẹp cái cần đẹp). Còn em, có ai đủ kiên nhẫn để mà nhận ra cái nết của em không??? huống hồ...em không có.
Em mến một người, em bảo với người ta "em thích @!". Người ta trả lời em "@ chỉ thích gái đẹp" :('   . Lại nữa, tuần rồi em đi gặp một người theo kiểu mai mối của một người bạn vì nó sợ em kéo dài thời gian tự kỷ trên giường. Một cuộc gặp như phim Hàn, nhưng em lại ví "nhạt như nước ốc" (mặc dù em toàn ăn ốc xào, thấy nó cay hoặc chua lè lưỡi chứ có thấy nhạt đâu). Khi cuộc nói chuyện đang diễn ra như bao cuộc gặp gỡ lần đầu tiên trên phim hay ngoài đời khác (à, em gọi những cuộc gặp đó là đi khai lý lịch cho nhau nghe) thì chuông điện thoại hắn reo. Bạn hắn gọi, chẳng biết hắn để âm lượng bao nhiêu, mà ngồi đối diện bên này em nghe rành mạch "ê, mày! Đã đến nơi chưa, có bị trễ tàu không, mày đã gặp được "hàng" chưa, xinh gái không mày?"...
Đó thấy chưa, người ta chỉ quan tâm tới em đẹp hay không mà thôi, (sao giống mấy cuộc mai mối trước đây quá).
...
Kể ra thì cả ngày cũng không hết, nên thôi, em dấu nhẹm bớt đi (vì người ta bảo "xấu che tốt khoe" mà)
...
Vậy, một trong những yếu tố nguy cơ dẫn đến em ế chồng như hôm nay là do...em không đẹp rồi :((. "Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời", em không thể thay đổi được tính xấu của mình, giờ chỉ còn cách...ước đẹp hơn thôi :))
...
...
(Trong lúc chờ điều ước trở thành hiện thực, em cứ cười tươi như vầy để chống chọi với cái ế vậy :))





Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014

Đàn bà tuổi 30 (Sưu tầm)

      Ngấp nghé rồi, nên em cứ đọc trước đi...
"Những năm tháng phải lòng, yêu đương, cuồng nhiệt đã trôi qua sau lưng lúc nào không nhận ra. Đàn bà ba mươi có hai cuộc sống. Một là gia đình, một là khao khát.

Gia đình tức là có nơi về, yêu thương con, chăm sóc chồng, vun vén cuộc sống ít vui nhiều lo âu. Những người phụ nữ ba mươi tất bật, bình yên và quyến rũ bởi đầy đặn, bởi từng trải, bởi thành tựu và yêu thương. Có những người quyến rũ được kẻ khác bằng cả vẻ đảm đương, an phận của mình, thật lạ.

Khao khát tức là khi đã bỏ sau lưng mười năm yêu trắng tay, đã từng tha thiết, tưởng hy sinh tất cả, tưởng sẽ trời đất dài lâu, tưởng sẽ trọn đời. Rồi tuổi ba mươi đến, càng thành đạt càng hoang mang, mình đang ở đâu, ai sẽ đến trong đời mình.

Bất hạnh cho ai bị giằng xé giữa hai cuộc sống ấy, ở trong gia đình vẫn khao khát, hoặc độc thân nhưng đầy gánh nặng.

Đôi khi tôi tự hỏi tôi là ai.

Đàn bà ba mươi có quyền làm những gì tuổi hai mươi mơ ước chăng, có chứ. Có quyền lực sai khiến bằng một ánh mắt, một lời nói. Có thể thanh thản từ chối vì biết mình là ai, cũng biết tiếc nuối bởi đủ từng trải để hiểu thế nào là hạnh phúc. Biết cách lý giải cho mọi cảm xúc, biết cách đẹp, biết đàn ông cần gì.

Dường như đến tuổi ba mươi, đàn bà biết cách yêu, biết cách nồng nàn. Thứ nồng nàn đích thực mà tuổi thanh xuân không bao giờ chạm tay tới nổi.

Những người đàn bà đang đi tới tuổi ba mươi thường hoảng hốt, những người đàn bà vượt qua tuổi ba mươi rồi thường bình yên.

Bởi hiểu ra không giống như xưa, chúng ta không còn lầm lẫn giữa nhan sắc và tuổi trẻ. Và người phụ nữ nhận ra mình đẹp bắt đầu từ tuổi ba mươi, tự tin rằng những người đàn ông mình cần là những người nhận ra được người đẹp bên trong người đàn bà.

Tuần trước ngồi thương thảo hợp đồng với đối tác, bất ngờ người đàn ông thú nhận, tôi chỉ bị quyến rũ bởi những người đàn bà có năng lực, có đầu óc. Vì chúng tôi đến độ tuổi này, biết chúng tôi cần gì.

Thì ra đàn ông cũng đã phân biệt, thứ nhan sắc họ thèm và thứ nhan sắc họ cần. Đàn ông có lẽ đã như nhau, tôi thèm có được hoa hậu, nhưng tôi cần một người đàn bà đích thực ở bên.

Vậy còn điều gì đàn bà ba mươi đã thua kém chính mình khi đôi mươi? Có lẽ đó là quyền lực thanh xuân, thứ quyền lực mà đàn bà ba mươi cố tình không muốn nhắc đến nhất.

Lúc đôi mươi tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài, thật rộng và nhảy nhót, tôi thật gợi cảm. Lúc ba mươi nếu tôi vẫn nhảy nhót trong một chiếc sơ mi dài và thủng, tôi thật lập dị và gớm ghiếc.

Lúc đôi mươi tôi có quyền không son phấn ra phố, buộc tóc đuôi gà, ngồi lơ đãng bên bờ hồ tưởng tượng những lãng mạn. Lúc ba mươi, không son phấn là một cách bất lịch sự, và bên hồ, những người đàn bà chỉ ngồi để chảy nước mắt đau đớn.

Vì năm tháng đã trôi qua lặng yên, có thứ đã đến, như thành đạt, như từng trải, như tiền. Nhưng có thứ không níu nổi, như tuổi trẻ. Đàn bà ba mươi tối kỵ ngồi một mình, nghĩ một mình, làm một mình, và sống quạnh hiu.

Có một cuốn sách đầu đề là "Đàn bà ba mươi mới đẹp", trong đó nói, cái đẹp tới từ sự độc lập, bởi họ dũng cảm và từng trải. Cái đẹp ba mươi cũng đến từ tình yêu và sự tự tin khi vứt bỏ tình yêu. Và sách nói, đàn bà càng ba mươi, càng dễ buông tay khỏi ái tình.

Tôi nghĩ những điều đó hợp lý, khi phụ nữ nhận ra họ càng quý giá, họ càng khó có cơ hội ngã vào đời người đàn ông.

Đàn bà ba mươi không yêu nổi người đã tha thiết yêu khi mười tám. Lại khao khát kết hôn với người chồng mà khi mười tám có đánh chết cũng không muốn lấy. Có người bảo, đó là bởi đàn bà đã thực tế hơn thiếu nữ, hiểu mình muốn gì. Tôi thì cho rằng đó là bởi người đàn bà ba mươi đã nếm đủ những đòn đau của cuộc sống, trong tình yêu và hôn nhân, họ sợ tương lai nhưng họ còn sợ quá khứ hơn!

Sách nói đàn bà ba mươi chỉ mơ hai thứ, chưa chồng thì mơ yêu đương nhiều hơn, có chồng thì mơ tiền nhiều hơn. Đàn bà ba mươi chỉ có yêu và tiền. Báo chí dành cho tuổi ba mươi thường là tạp chí tiêu dùng thời thượng hoặc mục tâm sự tình duyên éo le. Để đàn bà ba mươi tiêu những lo âu vào đó.

Tôi cũng đang viết cho những độc giả ấy, kín đáo hướng dẫn họ cách tiêu tiền hoặc trút những tâm tình lên giấy. Chúng ta giống nhau không phải bởi cùng bước qua ngưỡng cửa ba mươi, mà bởi đã chọn được cách dung hoà với cuộc sống. Ba mươi là lúc chấp nhận những thay đổi mà cuộc đời dành cho ta, không kháng cự, chỉ uyển chuyển lợi dụng để những đổi thay cuộc đời biến thành động lực để ta đi tới.

Tôi nghĩ người đàn bà ba mươi có năng lực hay không, chỉ phân biệt bởi điểm đó, bởi lúc vượt qua trắc trở khó khăn. Chứ không phải những người phụ nữ có xe đẹp nhà đẹp, chồng đẹp con cũng đẹp là người có năng lực, chỉ nên gọi họ là người phụ nữ may mắn mà thôi.

Đàn bà ba mươi đã thoát ra được những viển vông tuổi đôi mươi. Họ không cần lãng mạn, một sự ấm áp, một khoảnh khắc đẹp, mà mong muốn sở hữu, muốn có con, có người tình, những điều có thật trong đời. Mơ ước của tuổi ba mươi đã thật hơn, đã không còn chỉ là mơ ước. Nên nhiều người đàn bà không nhận ra, tuổi đôi mươi rất ngại tới nhà bạn trai, tuổi ba mươi muốn để lại bàn chải đánh răng buổi sáng trong nhà bạn trai, muốn để lọ nước hoa,chai sữa tắm có mùi yêu thích ở lại nhà người yêu.

Như khi đàn bà đi, điều gì đó còn ở lại.

Bạn tôi nói, khi chia tay người yêu, đi khỏi đời nhau, cái cô ấy tiếc nhất không phải là anh bạn trai, mà là chai sữa tắm mùi vỏ cam còn để lại ở nhà anh kia. Cô ấy thích mùi vỏ cam, và với đàn bà ba mươi, chia tay nhau, thì đàn ông không còn giá trị bằng một chai sữa tắm. Mặc dù cô ấy có tiền để bất cứ lúc nào mua một chai sữa tắm khác như thế.

À, có lẽ không phải đàn ông không còn giá trị, mà bởi đàn bà ba mươi yêu ghét rạch ròi.

Hình như ba mươi là lúc đàn bà mới bắt đầu cuộc sống đích thực đàn bà"
(Trang Hạ)

Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

Đêm! Ta gặp lại ta... (1)

      Đêm... Ta gặp lại ta. Một ta rất thực, không màu mè tô vẽ, không choàng lên mình chiếc áo "da lừa".
      Đêm... Cảm xúc cứ bủa vây, dồn nén, ta muốn viết một cái gì đó cho riêng mình, nhưng chẳng thể nào chắp nối để viết nổi một câu.
      Đêm...Nỗi nhớ lại đi hoang, những thứ không tên tuổi cứ lộn xộn nối tiếp nhau trong đầu.
       Đêm... Ta nhớ tới mẹ, để mong rằng khi chìm vào giấc ngủ, ta sẽ được gặp mẹ trong những giấc mơ.
      Đêm... Ta nghĩ tới anh trai mà rơi nước mắt. Thương anh vì gia đình, vì những đứa em mà cực khổ từ nhỏ để bây giờ mang bệnh đầy mình, sức khoẻ chẳng còn. Ừ, ta cần cố gắng.
      Đêm... Ta thấy tội nhỏ em gái, vì thương anh thương cháu mà cả một tuổi xuân quanh quẩn trong cái làng nhỏ bé.
      Đêm... Ta nghĩ tới những đứa cháu, những câu hỏi " Bình ơi, khi nào Bình lên SG với con; Bình ơi sao Bình đi lâu dzữ; Bình ơi,  hôm bữa em bé Lùn lại phá máy tính của Bình nữa đó..." cứ chạy dài trong đầu. Nhớ bọn nhỏ quá.
      Đêm... Ta nghĩ tới những người bạn, những người đã từng ít nhiều chia sẻ cùng ta thứ gì đó. Dù cho những người đó không còn bên cạnh ta nữa, hay vì lý do gì đó không còn liên lạc với ta hay những người đang cùng ta hoặc dỡi theo ta. Ta cảm ơn tất cả!
      Đêm... Ta thả lòng tới ai đó, biết là người chẳng bao giờ nhớ đến ta, lồng ngực thấy đau đến nghẹt thở. Ta đọc trên một trang facebook cộng đồng dòng status "Nếu một ngày nào đó... Bạn bước vào thế giới nội tâm của ta, bạn sẽ phải khóc vì nơi đó chổ nào cũng có bạn. Và... Nếu một ngày nào đó... ta bước vào thế giới nội tâm của bạn, ta cũng phải khóc, vì nơi đó chẳng có chổ nào dành cho ta". Và... chẳng cần bước vào, ta cũng đang khóc đấy thôi. Nhưng mong ai đó luôn bình yên thì lòng ta thấy vui rồi (vẫn luôn nhớ câu nói của ai đó "qua đó kiếm một người chăm sóc em như @@@ đã chăm sóc em nhé).
      Đêm... Ta cảm thấy như mình đang bị bỏ rơi vì những dòng tin nhắn, những cuộc điện thoại chẳng bao giờ được hồi âm. Ta ước mình, một lần được là người ở lại. Người ta cứ bảo "người ra đi là người dễ quên" vậy mà, khi ta xa quê hương chưa được bao lâu thì chỉ gia đình ta còn nhớ tới ta thôi. Ta cũng chẳng thể trách ai được, chỉ là thấy buồn cho bản thân mình.
      Đêm... Ngày nào mà chẳng có đêm, sao ta cứ quanh quẩn với những điều như thế ...?!
Mong rằng đêm nay ta bình yên...

Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Viết cho tuổi 28

      28 tuổi rồi đấy!
      (Chính xác là 28 tuổi vài chục ngày). Cái tuổi lữơng lự giữa trẻ và già, nếu như em sống được 60 năm cuộc đời thì em đã đi được gần nửa đời người rồi đấy.
      28 tuổi em vẫn chưa làm được gì cho gia đình, cứ mỗi lần nghĩ tới mẹ, nghĩ tới anh trai em biết mình cần phải cố gắng nhiều hơn. Nhưng rồi...em lại luôn làm anh trai phải lo lắng.
      28 tuổi, em cũng chẳng biết như thế nào là dại, thế nào là khôn, nhưng chắc chắn một điều em không còn nông nổi (mặc dù, thỉnh thoảng em vẫn có ý nghĩ "bao giờ làm được điều gì đó cho anh trai, lúc đó mới được nghĩ đến cái chết").
      28 tuổi, em có những hoài bão những ước mơ. Nhưng rồi chính em lại "vùi dập" những thứ đó.
      28 tuổi, người ta đã có chốn đi về với chồng con, còn em vẫn cười tít mắt khi ai đó hỏi "chồng con chưa?"; "nhiêu tuổi rồi?"; "- Dạ chưa, 28 ạ". "Ừm, vẫn còn hâm (2), lúc nào băm (3) vài nhát mới sợ".
      28 tuổi cũng vài lần yêu thương, nhưng cuối cùng em lại ôm...tình lặng. Người ta đó - mà sao xa quá. Mà thôi, rồi ai biết trước được ngày mai nên cứ yêu thương đi khi còn có thể!
      28 tuổi, em cũng có những người bạn, nhưng chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay. Rồi... chắc vì cuộc sống và một vài thứ khác, giờ em chẳng còn ai (chỉ đơn giản là nói chuyện thôi cũng không có nổi một người).
      28 tuổi, em vẫn chưa quen với việc phải ngủ một mình, em sợ những giấc mơ, sợ những cơn ác mộng tìm đến mỗi đêm....
      28 tuổi em vẫn còn là một đứa trẻ, có thể khóc như mưa vì đau bụng, vì nhức đầu...vậy mà có những nổi đau em thèm khát một giọt nước mắt nhưng chẳng thể nào lăn nổi.
      28 tuổi, em thu mình vào thế giới riêng của mình, im lặng nhưng luôn sợ một lúc nào đó sẽ trơ lì cảm xúc và rơi vào..tự kỷ...
      28 tuổi, thất bại nhiều hơn thành công. Em biết vậy. Nhưng gói vào một góc. Cứ bước tiếp vào tuổi 29 (tuổi cuối cùng "hâm"), sẽ có nhiều điều mới mẻ chờ em ở đó!