8h30 sáng, mới bước chân vào công ty, khách hàng gọi – biết
ngay là chuyện gì xảy ra – lô hàng đi Ấn Độ đây mà, nên nói với em nghe tổng đài “em nói chị TB chưa vào nhé”. Cô nói vừa dứt câu, đã nghe em ấy trả lời khách “dạ, chị đang bận điện thoại chị à, chút gọi lại dùm em nhé”. Thôi rồi. “Trốn” không được thì đành gọi lại cho khách để xoa dịu họ vậy. Mới bắt máy lên “chị ơi, em TB nè” là nghe đằng kia xạc một dây, dịch vụ như thế này thế kia không cho cô giải thích được một câu. Tức anh ách nhưng cũng ráng dịu giọng “chị chờ em chút em sẽ kiểm tra cho chị, có thông tin em báo lại chị liền” đằng kia cúp máy cái rụp. Hừm! Người nóng hừng hực
Gọi qua đối tác lúc gần 9h sáng lão vẫn chưa đi ăn sáng về, cô chưa kịp ăn sáng, khách hàng quát ầm ầm vậy mà lão vẫn ung dung vừa ăn vừa nói “B chờ anh chút, ăn xong anh về báo cho B liền”. Thế này thì chết ngắc với khách rồi.
10h đại lý gọi đòi tiền, kêu lão liên hệ với kế toán. Không biết lão nói gì, nhưng kế toán bên này nói một câu không được vừa lòng lão. Thế là bao nhiêu bực tức lão trút lên… skype và yahoo của cô. Đọc những dòng tin nhắn của lão, trời ơi anh em làm việc với nhau trước giờ mà giờ lão nói những lời bất cần và thách thức vậy đó, paste những dòng đó cho bé kế toán đọc, nó đọc xong ngồi khóc tu tu. Tội! Cô cũng tức lắm nhưng ráng dịu giọng xin lỗi lão nhưng vẫn không ăn thua. Mặc kệ! Đi một vòng cho hạ hỏa.
10h30 mail báo có tin nhắn đến, cứ nghĩ báo giá rồi. Mở mail. Điệp khúc “cay đắng” của khách hàng, lại chửi cô về cách làm việc chậm trể. Có tức không cơ chứ, không cho người ta cơ hội giải thích giờ còn viết mail chửi nữa, Ấn Độ nằm ở múi giờ 5:30, chị gọi lúc 8h30 giờ Việt Nam thì bên đó mới 7h sáng - mới mở mắt ra người ta đã đi làm đâu mà đòi kiểm tra. Được rồi, giờ viết mail thì càng dễ, phải giải thích một tăng cho hả giận mới được.
11h gọi cho BĐ để kiểm tra hàng cho đối tác khác, gọi ngót nghét 20 cuộc chẳng ai bắt máy. Kiên nhẫn đã hết. Đập điện thoại ầm xuống bàn. Gặp chuyện gì đâu không.
Trưa, sau khi măm măm, lượn một vòng blog, tâm trạng ít nhiều bớt căng thẳng.
1h30 tiếp tục gọi BĐ, cũng không ai bắt máy. Ơ không biết họ để cái điện thoại để làm gì, có tức không cơ chứ.
2h chát với ông đối tác, một câu ông nói chắc giờ thành câu cửa miệng luôn “chờ anh chút”, cái chút của ông cũng hơi bị dài ấy nhỉ, hỏi từ hôm qua giờ, vậy mà giờ ông vẫn cứ xin chút nữa, đành xin số điện thoại tự xử vậy. Ông cho số của một “kẻ nào đó”, Ừm, gọi thì cứ gọi. “Kẻ nào đó” lại cho một số khác ở bên Ấn Độ. Xong, cái khoản tiếng anh thì cô xin hàng, đi nhờ sếp cho lành vậy. Nhầm số!
Tức chết con người ta mà!
3h05 tiếp tục đi xin số lại, trong lúc chờ đợi lão kiếm số, bực quá xạc cho 1 trận, nghĩ sao Ấn Độ mã 91 mà lão cho 022 không biết. Hừm, chờ hoài cũng không thấy số đâu.
Lại đợi…
3h25, tiếp tục nghe… khách “xử” vì "số điện thoại của em sao không liên lạc được?". Trời ơi, di động không liên lạc được thì gọi số bàn. Không dưng đi xử cô. Hừm!
Chuyện có vẻ cũng êm êm, giờ tới tối cứ ráng nhịn, ráng nói ngọt thôi. Chắc sẽ ổn.
4h45 khách hàng khác gọi, “sao passport của anh giờ chưa ra tới nơi”. Kiểm tra các khâu đều không có, gọi cho anh giao nhận, trả lời rất “dễ thương”: hôm qua anh quên, anh xin lỗi, em nói đỡ với khách hàng dùm anh. Giờ thì chỉ có nước ngồi khóc “sao anh làm sai anh không nói cho em biết sớm để em còn biết em nói chuyện với khách hàng, giờ sao đây, cứ ngồi giải quyết hậu quả như thế này em chết mất thôi”. Thôi đành đi nói dối khách hàng để người ta thông cảm thôi. Mặc dù nói dối để xoa dịu khách, và không có tác hại gì, nhưng riết thành quen, theo kiểu “nói dối không biết ngại miệng” nữa. Ôi! Khổ.
5h một số điện thoại lạ hoắc gọi tới, lại cái bệnh nghề nghiệp nổi lên “anh bên công ty nào vậy anh?”. Có điên không cơ chứ, y xin làm quen, đứng là rảnh thật. Nghĩ là bạn nên ráng hỏi tên gì, sao biết số B, trả lời “trên mạng đó”. Cũng nghi ngờ nhé, ừm trên mạng có số cô đầy thật. Nhưng cũng không thích nói chuyện với những người lạ và “không lịch sự” đó, chào và cúp máy. Đúng là rảnh thiệt!
Vậy là xong, hết giờ làm việc. Chuồn!
Đang loay hoay, y không quen biết đó lại gọi, không bắt máy, y gọi lại lần 2, tính lịch sự nổi lên đành bắt máy nhưng nói được 2 -3 câu lại chào. Y lại nhắn tin. Cũng trả lời “không quen nên không nói chuyện”. Y quay qua dở chứng nhắn tin… mất văn hóa. Cục tức nổi lên, gọi lại chửi 1 trận, y vẫn không ngừng gửi tin nhắn. Bực! Chặn cuộc gọi.
8h tối, lão đối tác lại gọi. Cho số điện và địa chỉ bên Ấn Độ. Lão không biết có sao không nữa, giờ này mới cung cấp thì làm ăn gì được nữa. Đúng là “quan tâm” nửa mùa. Tưng tưng hết chổ nói, còn bồi thêm câu “anh làm việc rất uy tín, B cần cung cấp thông tin gì, anh cũng cung cấp hết, làm việc với B anh đâu có trốn tránh trách nhiệm đâu”. Cục tức cả ngày giờ điên quá, quát lão ầm ầm luôn.
Xong tự nhiên thấy mình đúng là điên thật.
Một ngày toàn gặp chuyện gì đâu không. Thôi đi ngủ cho đẹp trời!
Kd đâu hả?
Ngày phẳng lặng cũng chẳng thấy niềm vui
Thôi thì điên chút cho vui của nhà
Em ơi điên nữa đi nha anh về
Ngày thì khách quậy tối Thiên ghẹo mình
Đêm có yên thì làm mới ra tiền
Làm không ra tiền thì mới có chiện
Mà có chiện tất nhiên lại ..điên !!!!
Chiều mát mẻ tưng tưng thôi nhé !!! Đừng điên nữa !!!