Trời lộng gió
Quán café quen thuộc giữa khu vực đang quy hoạchNàng gọi café đen
Thứ nước đắng nghét chẳng bao giờ nàng uống
Một mình…
Nhìn từng giọt café nhỏ xuống. Nàng chờ đợi… một điều gì đó…
Dù nàng biết chỉ là sự chờ đợi vô nghĩa…
Góc bàn này mỗi sáng cuối tuần anh và nàng thường cùng nhau ngồi lướt web
Anh đi…Nàng vẫn giữ thói quen ra quán nhưng không máy tính, không ipad, không điện thoại… chỉ ngồi nhìn… hư vô
Có vài ánh mắt nhìn nàng e ngại… “chắc thất tình”…....
Nàng ghép lại những mảnh ký ức… lộn xộn… Dần xa…
Đã xuống tóc chưa con ơi?