Đông về!
Nàng lang thang một mình
Vô định
Gió thổi lành lạnh
Sống mũi cay, nước mắt bỗng chậc trào
…
- Sắp Noel rồi em nhỉ?
- Noel thì sao? Lạnh chết đi được, em ghét lạnh.
- Vì sao?
- Dễ đổ bệnh và cứ thèm ai ôm
- Khì, anh thích được ôm em khi đông về, Noel này anh sẽ ở bên em
- Dạ,
Nàng siết nhẹ vòng tay ôm anh, cảm giác hạnh phúc dâng trào
…
Đông về!
Anh không còn giữ lời hứa (À mà có ai sống vì lời hứa đâu)
Nàng hụt hẫng
Kiếm tìm lý do
- Anh bảo “không lý do gì cả”
- Chẳng có cái gì mà không có nguyên do của nó hết anh à – Nàng bảo
- Vì anh ích kỷ, anh không chấp nhận được quá khứ của em
- Quá khứ gì anh?
- Em đừng giấu anh, anh nghĩ em (…), hãy chấp nhận sự thật đi em…
Sự xúc phạm
Nàng đớ người
Giải thích anh cũng sẽ nghĩ chỉ là ngụy biện
Im lặng
Sụp đổ
…
Đông về!
Nàng thu xếp lại cuộc đời mình
Mà có cái gì mới mẻ đâu
Vẫn cứ thế
Chạy dài
Vô định
Khóc và cười
…
Giá mà được chết đi một lúc!
Thất tình vạn lý ở đời đó nghe
Bao nhiêu thằng nói yêu em
Là ngần ấy đứa chẳng xem ra gì
Bao giờ gặp kẻ lỳ lỳ
Nói lời rất ít làm thì rất hăng
Chẳng thèm thề gió hẹn trăng
Cái người như vậy em rằng đừng chê
Bảo đảm duyên phận phu thê
Răng long đầu bạc luôn kề cận nhau
Sống thời có trước có sau
Mong cho bạn sớm qua cầu lương duyên!