Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

Xin lỗi!

(Lời trái tim gửi đôi mắt)

Xin lỗi mày nhé mắt ơi
Những đêm không ngủ chờ người cùng ta
Xin lỗi mày nhé - mắt à
Vì ta mày phải nhạt nhòa bao đêm
Xin lỗi mày nhé - mắt hiền
Thương ta mày cũng buồn phiền - sướng chi
Xin lỗi mày nhé - mắt mi
Bởi ta loạn nhịp cũng vì người dưng
...
Ừ thôi, thôi nhé dửng dưng
Chớ vì ta nữa đêm trường được chi
...
À ơi...ngủ nhé mắt ngoan
Sương trời ai đếm...cớ gì mi hoen...

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

Mẹ

Nàng - chưa một lần tặng quà cho mẹ (theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng). Mẹ - tặng nàng cả một cuộc đời...
Mẹ vẫn thường nói "to hết rồi phải biết chăm sóc và bảo vệ bản thân mình, cha mẹ không theo hết được cả cuộc đời mô". Vậy mà ngày nàng đi (cũng gần 18 tuổi rồi đấy) mẹ cứ khóc "đứa mô đi thì tau không lo, còn nó đi tau thương và lo lắm, thật người và dại quá không biết sống răng đây". Rồi bắt anh trai viết thư cho chị gái "em vào trong đó con nhớ thương em, tội nó".
...
Rồi nàng tiếp tục đi học, ngày nghe tin nàng đậu ĐH mẹ lại khóc "biết lấy chi nuôi nó ăn học đây".
Cứ thế một năm nàng về thăm mẹ một lần...
Mỗi lần nghe nàng sắp về tới nhà mẹ ra từ đầu đường đứng đợi... Nàng nhớ nhất lần nàng về gặp trời mưa, mẹ đứng đó đợi nàng cả tiếng đồng hồ dưới trời mưa.
Cứ thế, 5 năm trôi qua...
... Mẹ ... ra đi trong một chiều mưa tháng năm...
Nàng về, chẳng còn ai đứng đó đợi nàng nữa. Mẹ nói sẽ chờ nàng, vậy mà... Đó là lần đầu tiên mẹ thất hứa với nàng.
Mỗi lần về nhà hễ có chuyện gì nàng lại ra mộ mẹ...chỉ thế thôi...để được bình yên.
Mẹ vẫn thường nói "nó là niềm tự hào" vậy mà...nàng chưa làm được gì như điều mẹ mong muốn.
Ngay cả khi không còn trên cõi đời này nữa thì trong 5 đứa con, nàng vẫn là sự lo lắng lớn nhất của mẹ.
Đã hơn 5 năm từ ngày mẹ đi...
Chiều nay nàng gọi điện về nhà "nay có ra mộ mẹ không?", "em không, chỉ ở nhà thắp hương thôi"...
Nay đã là 20/10 rồi đấy...
Chiều nay quê mẹ biết có trời mưa???...

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Ước...

Ước chi là mối tình đầu
Hay là tình cuối..
. cùng người em yêu
Ước chi có chút yêu kiều
Gieo lòng lữ khách một chiều dừng chân
......

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

Và nàng yêu...

Và nàng yêu...
Sự rung cảm đầu đời, chỉ là cái nắm tay siết chặt thôi nhưng giữ lại trong nàng nhiều kỷ niệm, để đến sau này khi đôi người đôi ngả, người ta vẫn thường gọi điện ghẹo nàng "có ai hôn được em chưa hay vẫn còn ế dài cổ, biết thế ngày trước hôn em rồi bị tát còn hơn để thằng khác nó hôn em". Để đến sau này... khi nàng không còn tin vào tình cảm của đàn ông thì nàng vẫn còn tin có người thương yêu nàng không vì lý do gì cả...
Và nàng yêu...
...
Và nàng yêu...
... để lại cho nàng những vết xước...
Nàng dửng dưng với mọi thứ...
...
Và nàng lại... yêu...
Đó không biết có phải là tình yêu không nữa hay chỉ là cảm giác nhất thời vì với nàng tình yêu chỉ đếm ngày kể tháng (nàng cũng mong là thế, để chẳng có gì còn "lởn vởn" trong đầu nàng ngoài tiền).
Nàng chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh hay tình cảm đơn phương, vậy mà giờ nàng dính. Cái cảm giác đã mất đi từ lâu, giờ theo nhau đến"gây sự" với nàng. Người ta biết tình cảm của nàng nên nhắn tin "...vớ vẩn thì được..." hay "em cần thì"T" đến", đọc những tin nhắn đó nàng chẳng biết cảm giác lúc đó của mình là gì, nàng mỉa mai bản thân mình nhưng nàng không giận người ta vì nàng hiểu cái "vòng luẩn quẩn" đó.
Nàng có thể không đủ mạnh mẽ để đi phía sau dõi theo từng bước rong ruổi của người ta cũng không thể làm người thứ ba hay tư. Nên nàng mặc... để mình cứ trôi...
Ngày qua ngày, nàng vẫn cố liên lạc với người ta để biết rằng người ta vẫn sống tốt... và để ru lòng mình mặc dù nàng biết chính nàng đang làm mình tổn thương hơn.
Nàng nhập viện vì suy nhược cơ thể (đó là câu nói tóm gọn của chị phiên dịch nói với nàng sau khi nói chuyện một tràng với bác sĩ). Nằm viện, thứ duy nhất nàng cảm nhận được là những lần bác sĩ khám hay cô y tá lượn lờ, còn lại là nàng đối diện với căn phòng trắng toát. Nàng lại nhớ mẹ, nhớ người ta. Khi nỗi nhớ như gần nghẹt thở...nàng gọi điện cho người ta...và...khóc (sau ngày mẹ nàng mất, nàng đã tự hứa với lòng sẽ chẳng nỗi đau nào hay người nào có thể làm nàng khóc được nữa, vậy mà đã vài lần nàng phải khóc bởi người ta), rồi nàng cúp máy (hình như đó là lần đầu tiên nàng cúp máy trước) và nhắn tin đại loại"...em vừa đi làm về, em vẫn ổn, em ngủ đây..." vì nàng sợ sẽ nhận được những tin nhắn "mặc em" hay "lúc nào cũng than"...
Ngày tiếp, mọi thứ như bùng nổ, nàng gọi điện về nhà và bạn bè, 1, 2 rồi 5 người không ai bắt máy. Chần chừ... nàng bấm số người thứ 6 - số quen thuộc không nằm trong danh bạ, một hồi chuông không bắt máy, nàng thấy lo... rồi nhắn tin, không trả lời. Nàng hụt hẫng
.. Ừm, và  nàng chợt hiểu...
Người còn mãi rong ruổi... Nàng dõi theo ru lòng... Biết sẽ tổn thương nhưng nàng vẫn luôn nuông chiều cảm xúc... Thêm vài vết xước để biết đời còn thương yêu...
P/s: GMT viết theo lời kể của đồng nghiệp. Và viết bằng điện thoại nên khó chỉnh sửa quá hhuhu...)